“Già rồi... còn yêu gì nữa!”
Một câu nói tưởng như thật, nhưng lại là cách nhiều người già tự dối lòng mình. Không ít ông bà Việt Nam thường cười xòa: “Tuổi này còn thiết gì chuyện yêu đương…”, “Ông già rồi, biết gì lãng mạn nữa…”, hay “Bà rụng hết răng rồi, còn ai ngắm hoa!”. Những câu nói ấy nghe có vẻ hợp lý, nhưng ẩn chứa trong đó là sự chối bỏ một nhu cầu rất tự nhiên của con người: được yêu và được yêu thương.
Thực tế, nhiều nghiên cứu tại Nhật Bản, Thụy Điển và Tây Ban Nha cho thấy: Những cặp vợ chồng cao tuổi thường xuyên thể hiện tình cảm qua một cái nắm tay, một nụ hôn, một lời thơ hay một bông hoa có tuổi thọ cao hơn, sức khỏe tim mạch tốt hơn và ít mắc bệnh trầm cảm hơn. Tuổi già không phải là dấu chấm hết của tình yêu, mà là thời khắc để học cách yêu lại bằng đôi tay chậm hơn, lời nói run hơn, ánh mắt mờ hơn nhưng trái tim thì vẫn nguyên vẹn. Vì yêu thương, nếu còn tồn tại trong tim, thì chưa bao giờ là muộn.
Pha cho nhau một ấm trà
Trà, với người Việt, không chỉ là thức uống giải khát mà là một nghi lễ tinh tế của sự quan tâm và gắn kết. Trong văn hóa Á Đông, rót trà cho nhau chính là cách bày tỏ tình cảm giản dị mà sâu sắc - không cần lời nói, chỉ cần hơi ấm của nước và tấm lòng của người rót.
Một buổi sáng se lạnh, ông pha ấm trà gừng mật ong, mời bà cùng ngồi sưởi nắng. Một chiều thu hanh hao, bà rót cho ông trà sâm thanh nhẹ, hương thơm phảng phất. Những hành động nhỏ ấy, tuy không hoa mỹ, nhưng lại nói được điều lớn lao nhất: Tách trà nhỏ, tình yêu to. Chỉ cần nắm tay nhau bên ấm trà, mọi mơ hồ và khoảng cách cũng tan chảy trong hơi ấm ấy.

Làm thơ tặng bà, là “cách ông nhớ lại mình là ai”
Một ông giáo hưu trí, 73 tuổi, ở tỉnh Ninh Bình kể: “Ngày xưa tán bà ấy, tôi viết thơ cả tháng mới dám gửi. Bây giờ sống với nhau 50 năm, tôi lại học viết thơ lại, để nhắc cả tôi và bà ấy: Về ngày xưa từng yêu như thế!”.
Không cần phải là Xuân Diệu hay Nguyễn Bính, bởi thơ của người già không cần vần điệu trau chuốt, chỉ cần chân thành. Một tờ giấy, vài dòng chữ viết run run cũng đủ làm ấm lại căn phòng, làm dịu đi buổi chiều lạnh, khơi dậy ký ức tưởng đã ngủ yên.
Cứ thế, mỗi tuần một bài thơ, không phải để “làm thơ”, mà là để làm sống lại tình yêu, để nhắc nhau rằng, mình vẫn đang yêu, vẫn còn cảm xúc, vẫn còn nhau trong đời.
Tặng bà một bông hoa: Thắp lại ánh mắt từng lấp lánh
Có một cụ ông ở Bắc Ninh, năm nào đến sinh nhật vợ cũng ra vườn hái đúng một bông hoa mẫu đơn. Ông cười hiền bảo: “Ngày xưa cưới bà, tôi ngắt hoa dại cài lên tóc. Nay lưng còng rồi, vẫn phải cắm được hoa cho có khí thế đàn ông!”.
Tình yêu ở tuổi già không cần phải phô trương, chỉ một bông hoa, một cử chỉ nhỏ cũng đủ lay động cả ký ức tuổi xuân, nơi ánh mắt từng long lanh, nụ cười từng rực rỡ.
Ông vẫn đọc lại mấy câu thơ viết cho bà:
“Hoa bà trồng nay đã nở
Màu phơn phớt giống má bà năm xưa/ Tôi đứng ngắm, mà như chạm/ Một thời lửa cháy ban trưa…”.
Bông hoa ấy không chỉ để tặng, mà để gợi lại một thời yêu thương, để nhắc rằng trong sâu thẳm của tuổi già, trái tim con người vẫn còn biết nở hoa.
Sống lãng mạn tuổi già là sống cho chính mình
Lãng mạn không phải là sự “làm màu”, càng không phải điều xa xỉ. Với NCT, lãng mạn chính là một liệu pháp tinh thần, giúp trái tim không hóa đá và tâm hồn không khô cạn.
Hãy cho phép mình được đẹp, được vui, được sống chậm lại theo cách riêng.
Hãy mặc chiếc áo vải lụa mà mình yêu thích, cài một bông hoa dâm bụt đỏ trên tóc, bôi chút son thảo mộc từ gấc lên môi, và ngồi đọc thơ dù chẳng có ai nghe. Bởi khi ta biết yêu thương chính mình, ta mới có thể yêu người khác một cách trọn vẹn.
Đó không phải là sự phù phiếm, mà là một hình thức dưỡng sinh của tâm hồn, nơi tình yêu, niềm vui và sức sống vẫn được nuôi lớn từng ngày.
Gợi ý thực hành “lãng mạn mỗi ngày” cho ông bà:
Quan tâm, săn sóc: Một tách trà nhỏ có thể chứa đựng cả tấm lòng. Hãy pha cho nhau ấm trà gừng, trà tâm sen hay trà sâm dứa vừa ấm bụng, vừa ấm lòng.
Gợi nhớ và bày tỏ tình cảm: Viết vài dòng ngắn gọn, chỉ bốn câu thôi, nói về điều yêu ở người kia. Không cần văn hoa, chỉ cần thật lòng là đã đủ khiến trái tim người ấy rung lên.
Khõi gợi ký ức đẹp, làm tươi mới ngày thường: Một bông hoa hái trong vườn, một cành lá dại ven đường cũng có thể trở thành món quà nhỏ. Đó là cách để nói “Anh vẫn để ý”, “Em vẫn quan tâm”, để mỗi ngày đều có chút thi vị của tuổi trẻ.
Truyền năng lượng yêu thương: Nắm tay khi đi dạo, vuốt nhẹ má lúc ngồi bên nhau - những cử chỉ tưởng nhỏ lại là sợi dây nối hai trái tim, giúp cơ thể tiết ra oxytocin, hormone gắn kết và xoa dịu tinh thần.
Hồi sinh ký ức hạnh phúc: Đôi khi, chỉ cần cùng nhau nhắc lại lần yêu đầu, hay nhớ về những lần cãi nhau đáng yêu, là đã đủ để bật cười và cảm thấy ấm áp. Những ký ức ấy không chỉ làm dịu tâm hồn, mà còn nuôi dưỡng cảm xúc, giúp tuổi già bớt cô đơn.
Lời kết
Tình yêu ở NCT không cần phải rực rỡ hay ồn ào. Chỉ cần lặng lẽ như làn gió nhẹ, ấm áp như hương trà buổi sớm, vậy là đủ để sưởi ấm cả những năm tháng cuối đời.
Yêu thương thật ra chẳng bao giờ có tuổi. Chỉ cần còn một ánh nhìn trìu mến, một câu thơ vụng về, một bông hoa hái muộn… là vẫn còn có thể làm nhau mỉm cười, làm nhau thấy trẻ lại giữa cuộc đời nhiều gió sương.
Như lời một cụ ông từng viết tặng vợ mình: “Ông còng lưng viết thơ yêu, Bà lú lẫn… vẫn nhớ chiều ông hôn”.
Đó chính là sức mạnh chữa lành của tình yêu - thứ giúp con người sống chậm hơn, vui hơn và khỏe hơn, dù thời gian có trôi đến đâu đi nữa.
Link báo chí:
Tiến sĩ - Lương y Phùng Tuấn Giang
Chủ nhiệm Nhà thuốc Thọ Xuân Đường - 17 đời y gia truyền
Kỉ lục Guinness Nhà thuốc gia truyền nhiều đời nhất Việt Nam

.gif)









