200.000 đồng và khao khát " thoát " bệnh động kinh hơn 10 năm của cô gái trẻ
Một tuần “lên cơn” động kinh tới 3 lần
Tôi gặp cô gái xinh đẹp Nguyễn Thị Ngọc H. (SN 1993, Hà Nam) tại Nhà thuốc đông y Thọ Xuân Đường vào một ngày cuối tháng 10. H. có dáng người nhỏ bé, bước đi nhanh nhẹn, miệng lúc nào cũng tươi cười. Nếu không trực tiếp trò chuyện, khó có thể đoán được cô gái trẻ 25 tuổi này đã từng trải qua cơn bạo bệnh suốt 10 năm qua.
Nhớ lại những năm tháng sống chung với bệnh động kinh, H. tâm sự, năm lên 7 tuổi, trong một lần chơi đùa, H. chẳng may bị ngã đập đầu xuống đất dẫn đến choáng váng, sau đó bị ảnh hưởng đến thần kinh, nhiều lúc chân tay co quắp. Đến năm 13 tuổi bệnh động kinh đã bắt đầu hành hạ H. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng mỗi lần nhắc tới bệnh tật của mình, H. vẫn nhớ như in lần đầu tiên mình “lên cơn”. Cô chậm rãi kể: “Năm 13 tuổi, tôi đạp xe tới trường học đón em trai về. Trong lúc đứng đợi em ở bên vệ đường, bỗng nhiên đầu óc tôi choáng váng, mọi thứ cứ quay tròn, đảo điên. Tay tôi tê dại rồi dần dần co cứng lại, chân cũng tê và run lẩy bẩy. Sau đó mắt tôi trợn ngược lên, khuôn mặt dường như méo xệch đi. Tôi ngã lăn ra đất, mắt vẫn giật giật, mồm miệng sùi bọt và dần mất ý thức. Lúc bấy giờ, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một biển nước đang trào dâng như muốn cuốn trôi đi tất cả. Khoảng 3 phút sau, tôi trở về trạng thái bình thường như chưa hề có chuyện gì, mở mắt ra, tôi nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh mình xì xào bàn tán…”.
Cứ tưởng sẽ chẳng có gì nghiêm trọng nhưng chỉ thời gian ngắn sau khi đi học về, H. lại thấy đầu óc quay cuồng và ngã lăn ra đất. H. được đưa đến trạm y tế xã kiểm tra, bác sỹ nghi ngờ cô có vấn đề về thần kinh và đưa mấy viên thuốc bổ não về uống. Sau đó, H. được mẹ đưa đến một bệnh viện lớn ở Hà Nội thăm khám, tại đây, cô được chụp chiếu, kiểm tra tổng thể và nhận “bản án”: bệnh động kinh. H. chia sẻ: “Tần suất của mỗi lần phát bệnh tùy thuộc vào trạng thái sức khỏe và tư tưởng của mình. Có thời điểm, tôi suy nghĩ quá nhiều về bệnh tật dẫn đến cơ thể suy yếu, không ngủ được, đầu óc căng thẳng, thần kinh như bị ức chế. Chỉ trong một tuần, bệnh động kinh của tôi phát tác tới 3 lần, thường xuyên xảy ra vào ban đêm. Khi ấy tôi đang nằm ngủ thì thấy đau đầu, tim đập rất nhanh và bị “lên cơn” luôn. Sau những lần đó, tôi rất mệt mỏi, cảm giác không còn chút sức lực, toàn bộ cơ thể đau nhức. Tôi phải nằm im trên giường khoảng 30 phút đến 1 tiếng thì mới dần ổn định”.
Thời gian đó, H. uống thuốc Tây theo phác đồ điều trị của các bác sỹ và bệnh có thuyên giảm đôi chút. Từ chỗ một tuần “lên cơn” 3 lần thì giờ chỉ còn 2. Thế nhưng, càng uống thuốc Tây, H. càng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, dạ dày nóng ran như lửa đốt. Suốt 10 năm trời gồng mịnh chịu đựng bệnh tật, H. luôn mặc cảm, tự ti. Lắm lúc, cô rơi vào bi quan, tuyệt vọng và thầm nghĩ: “Sống mà bệnh tật cứ đeo bám khổ sở thế này thì sống làm gì. Thôi thì chết đi cho người thân đỡ vất vả”. Nhưng rồi cô lại tự trấn an bản thân và động viên mình cố gắng vượt qua để lo cho mẹ và em.
Khỏi bệnh với giá ... miễn phí.
Năm 2013, trong một lần đọc báo mạng, H. biết đến nhà thuốc đông y Thọ Xuân Đường chuyên chữa các bệnh nan y, trong đó có bệnh động kinh. Mừng như bắt được vàng, H. bắt đầu nung nấu ý định kiếm tiền để khăn gói lên Hà Nội chữa bệnh. "
Nhà tôi nghèo lắm, bố mất sớm, mẹ thì đau ốm liên miên dẫn đến trầm cảm, sau này đứa em trai phải gửi vào trại mồ côi nhờ người ta nuôi dưỡng. Biết tôi chuyển hướng điều trị, nhiều người ra sức căn ngăn, họ nói: “Thuốc Tây là nặng nhất rồi mà còn không khỏi bệnh thì thuốc Nam ăn thua gì”. Thế nhưng, tôi chẳng hề nao núng và tâm niệm: có bệnh vái tứ phương, điều trị chỗ này không khỏi thì phải tìm đến nơi khác. Để có tiền lên Hà Nội chữa bệnh, tôi xin rửa bát thuê từ 2 giờ sáng tới 11 giờ trưa với tiền công 15 nghìn mỗi ngày. Cuối năm 2013, khi bắt xe đến Thọ Xuân Đường, mẹ con tôi chỉ vỏn vẹn 200 nghìn đồng trong túi với tâm lý vừa lo âu, vừa hi vọng”, H. tâm sự.
Lần đầu tiên gặp lương y Phùng Tuấn Giang, vẻ ngoài phúc hậu, hiền từ của ông đã khiến H. cảm thấy thân thiết, gần gũi và đầy tin tưởng. Sau khi mếu máo trình bày hoàn cảnh của mình, H. vô cùng bất ngờ khi được lương y Giang cảm thông và quyết định điều trị hoàn toàn miễn phí cho mình. Phác đồ điều trị của H. lúc này là uống thuốc kết hợp với châm cứu, hạn chế thức khuya và có chế độ ăn uống hợp lý. Thời gian đầu uống thuốc. H. vẫn “lên cơn” co giật, thế nhưng, điều trị đến tháng thứ 3, H. thấy bệnh có dấu hiệu thuyên giảm, ăn ngon, ngủ tốt, không mệt mỏi, đầu óc đỡ căng thẳng hơn. H. thấy lòng tràn đầy hy vọng… Sau 9 tháng kiên trì uống thuốc và điều trị, căn bệnh động kinh của H. đã khỏi hoàn toàn. Đầu óc cô thông thoáng, cơ thể khỏe mạnh, đặc biệt là “cắt” hẳn được cơn co giật. Từ ngày khỏi bệnh, sức khỏe được cải thiện, tinh thần của cô cũng tốt lên, tự tin về bản thân hơn. Sau này, H. lên Hà Nội làm việc trong tại một nhà hàng và kết hôn với chàng trai trẻ ở Bắc Giang.
“Lấy chồng, tôi chuyển sang làm ở công ty sản xuất đồ chơi. Công việc rất vất vả, thường xuyên phải tăng ca dẫn đến thiếu ngủ. Ai cũng lo lắng, sợ tôi làm việc quá sức sẽ phát bệnh trở lại. Nhưng tôi chẳng hề hấn gì, vẫn khỏe lắm. Lần này tôi quay trở lại thăm lương y Phùng Tuấn Giang và Phòng khám Thọ Xuân Đường, tôi như người đã được “lột xác”. Từ một bệnh nhân gầy đét, da dẻ xám ngoét, xanh xao, giờ tôi đã khỏe mạnh, yêu đời và tự tin hơn. Dẫu có nói bao nhiêu cũng chẳng thể diễn đạt hết sự biết ơn, cảm kích của tôi đối với lương y Giang. Lần này đến thăm, tôi tự tay chọn con gà quê ngon nhất của nhà mình gửi biếu ông. Mong ông có thật nhiều sức khỏe để thắp sáng niềm tin, hi vọng cho những bệnh nhân như tôi”, H. bộc bạch.
Lương y Phùng Tuấn Giang đang kiểm tra lại sức khỏe cho H. sau 3 năm khỏi bệnh
- Sử dụng " thần châm " để đưa máu lên não.